Sau khi bị hắc thập bị tập kích bất ngờ, viện bảo tàng cũng không kết thúc sau khi ngăn cản được đòn tấn công mà lập tức tiến hành phản công.
Một khi nó phản công, Ôn Văn cũng phản công, bằng không tiếp sau đó Trạm Thu Nhận Tai Ách sẽ bị bại lộ.
Hai luồng sức mạnh va chạm, một luồng tới từ thế giới hiện thực, một luồng tới từ đầu nguồn không rõ, tình thế tơi vào tình cảnh giằng co làm không gian phía trên viện bảo tàng có chút mất ổn định.
Vài thứ quỷ dị từ trong hư không nhô đầu ra, nháy mắt bị năng lượng mạnh mẽ nghiền nát.
Va chạm của sức mạnh cấp Tai Biến tạo ra đường hầm không gian, nhưng lối đi này đối với đám quái vật muốn tới thế giới hiện thực chính là lối đi tử vong.
"Không có khả năng, sao lại như vậy chứ!"
Cơ thể Kiều Khôn không ngừng lảo đảo, vừa hộc máu vừa kinh hãi nhìn con rối ác ma, hắn không rõ vì sao mình chỉ dò xét nội tình một con rối thôi mà lại làm viện bảo tàng bị cấp Tai Biến tập kích.
Con rối này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Năng lượng va chạm kịch liệt làm cả người Kiều Khôn bủn rủn, lúc viện bảo tàng chống đỡ ngoại địch, sức mạnh giao cho hắn đương nhiên sẽ biến mất.
Trói buộc trên người con rối cũng đã biến mất, con rối đứng dậy, đi về phía Kiều Khôn.
Kiều Khôn đột nhiên lui về sau hai bước, đọc một câu thần chú với con rối, nhưng lần này con rối chỉ hơi khựng lại một chút rồi phá giải câu chú kia.
Đi tới bóp cổ Kiều Khôn, xách hắn lên nói: "Bây giờ... mày đã có thể trả lời vấn đề của tao rồi đi?"
Trong mắt con rối ác ma giống như ẩn chứa tà ác vô tận, làm Kiều Khôn nhịn không được lạnh run, thế nhưng hắn vẫn nhịn xuống không nói gì.
Hiện giờ viện bảo tàng bị tập kích như thế, hắn chắc chắn sẽ bị nghiêm phạt, nếu như còn tiết lộ tình báo của tổ chức thì hậu quả của hắn thật sự rất thê thảm.
So sánh ra thì bây giờ chết trong tay con rối này còn tốt hơn.
Đừng thấy cha hắn là 'giáo sư' nằm ở tầng chót của tổ chức, nhưng quản lý cấp cao trong tổ chức đều là một khuôn đúc ra, đối với bọn họ mà nói, chỉ có kiến thức là quan trọng nhất.
Đối với con nối dõi thỉnh thoảng chiếu cố một chút còn có thể, nhưng nếu thật sự ảnh hưởng tới con đường của bọn họ, như vậy bọn họ sẽ không chút do dự từ bỏ con nối dỗi.
"Mày không nói à, yên tâm, tao sẽ để mày nói!"
Ôn Văn đang chuẩn bị điều khiển con rồi tiến hành thẩm vấn Kiều Khôn thì dị biến xảy ra.
Bên ngoài những món đồ trưng bày trong viện bảo tàng đều lóe lên một tầng đỏ nhạt, ánh sáng màu đỏ làm cả viện bảo tàng bị vây trong bầu không khí kỳ quái.
Thứ ánh sáng đỏ kia vốn là viện bảo tàng dùng để quản lý những vật trưng bày này, hiện giờ viện bảo tàng dùng sức mạnh chống đỡ sự tấn công tới từ bên ngoài, thậm chí còn tiến hành phản kích, phần sức mạnh khống chế này có chút không đủ.
Hơn nữa trong viện bảo tàng không chỉ có vật thu nhận cấp Tai Nạn, thậm chí còn có những món đồ trên cấp Tai Nạn!
Trên thân cây giáo dài đã đâm chết vị 'Thánh tử' đầu tiên tỏa ra uy lực làm người ta tuyệt vọng, tầng màu đỏ mỏng manh như thủy tinh kia dần dần vỡ nát, đầu ngọn giáo phóng ra tia sáng thô to như laser xuyên thủng mọi thứ trên đường đi của mình.
Chiếc bình gốm thô sơ phà ra làn khói màu đỏ đen nồng đậm tạo thành một vị ma thần cao lớn trên người đeo đủ loại trang sức bằng vàng phong cách Đông Du, vị ma thần này vừa xuất hiện thì mọi thứ trong viện bảo tàng đều bay vút lên, hỗn loạn thành một đoàn.
Con hươu cao cổ hổ phách ngoài cửa viện bảo tàng phát ra một tiếng gào rú bá đạo, là âm thanh của khủng long bạo chúa mà mọi người thường nghe thấy trong các bộ phim điện ảnh cùng thể loại.
Ngay cả mô hình đặc biệt dùng để tái tạo mô hình văn hóa của các khu ở khu triển lãm cũng đã sống lại, cầm đủ loại vũ khí kêu gào khắp nơi.
Viện bảo tàng này nháy mắt hỗn loạn, vô số những thứ ly kỳ cổ quái xuất hiện trong viện bảo tảng, cả viện bảo tàng tràn ngâp âm thanh gào thét khủng khiếp.
Bản thân viện bảo tàng bí ẩn có năng lực nháy mắt khống chế những thứ này, thế nhưng hiện giờ nó bận so đấu với Ôn Văn, căn bản không rảnh để ý tới những thứ này, vì thế con rối ác ma và Kiều Khôn cũng chỉ có thể nhìn chúng chạy ra khỏi viện bảo tàng.
Trong lúc hỗn loạn, con rối ác ma bị một bộ khung xương tê giác húc ngã lăn, chỉ có thể tạm thời từ bỏ Kiều Khôn.
Mà Kiều Khôn liền nhân cơ hội này trốn ra khỏi viện bảo tàng, nơi này hiện giờ quá hỗn loạn, không biết khi nào sẽ bị một món đồ sưu tầm nào đó giết chết.
Ôn Văn cũng phát hiện hiện trường hỗn loạn nhưng anh không có cách nào ngăn cản, anh phải dốc toàn lực sức lực ứng phó viện bảo tàng này phản công.
Thứ này tựa hồ bị cú tấn công trước đó của Ôn Văn chọc giận, không tìm được Ôn Văn thì không chịu thôi.
...
Lúc nhóm Hiệp Hội Thợ Săn thành phố Khánh Xuyên chạy tới hiện trường thì nhìn thấy một con hươu cao cổ đang thản nhiên gặm đám cây cối xanh hóa ở xung quanh.
Nó ăn rất nhanh cũng rất quái lạ, chỉ cần há miệng thì lá cây của cả một cái cây sẽ chui vào miệng nó, mà nó thì giống như không hề mệt mỏi, cứ nuốt hết cây này tới cây khác.
"Hươu cao cổ của sở thú nhà nào xổng chuồng chạy ra ngoài thế hả?"
Trường Tôn Cảnh dụi dụi mắt, nhìn mảnh hỗn loạn ở nơi này và năng lượng va chạm vặn vẹo trên bầu trời, cảm giác đầu mình phình to ra.
Tiểu đội trưởng đội thợ săn thành phố Khánh Xuyên nuốt nước miếng, sau đó nói: "Tôi đã báo tình huống lên cấp trên rồi, nhưng bọn họ không có khả năng tới ngay lập tức, trước khi bọn họ tới, chúng ta phải kiểm soát hiện trường.
"Tuy cậu theo tới đây nhưng cố gắng đừng ra tay, chuyện này giao cho đám chuyên nghiệp bọn tôi xử lý là tốt nhất."
Tuy ngoài miệng nói như thế nhưng thật ra Trường Tôn Cảnh cũng không có lòng tin cho lắm, nhìn tình huống quần ma loạn vũ trước mặt, hắn cũng không biết chỉ dựa vào vài người bọn hắn thì có thể làm được gì.
Bên ngoài viện bảo tàng giống như trở thành nơi cuồng hoan của đám quái vật, có điều may mắn là chúng chỉ đang vui chơi mà thôi, tạm thời vẫn chưa có ý định tổn thương con người, bằng không tình huống sẽ còn ác liệt hơn nữa.
Trường Tôn Cảnh liếc nhìn đám quái vật một phen, muốn trước tiên giải quyết một quái vật dễ đối phó, để Hùng Ưng có lòng tin với bọn họ.
Người đàn ông trên đầu mọc bánh răng kia vừa nhìn đã thấy khó đối phó rồi, vũ nữ thoạt nhìn chỉ biết nhảy múa nhưng trên mặt lại có một cái miệng rộng khủng khiếp cũng không giống người hiền lành, về phần ma thần đang bay trên trời không ngừng bắn pháo hoa kia... chỉ sợ cho dù là Hùng Ưng tham gia thì cũng là tặng thêm đồ ăn mà thôi.
Vì thế Trường Tôn Cảnh nhìn con hươu cao cổ kia, dù sao cũng là động vật ăn cỏ, cho dù thực lực mạnh cũng cũng không hung tàn bao nhiêu.
Trường Tôn Cảnh lén lút tiếp cận hươu cao cổ, muốn chế phục nó, nhưng hắn chỉ mới tới gần một chút thì con hươu cao cổ kia đã xoay người sang nơi khác, đưa cái mông nhắm vào Trường Tôn Cảnh.
Tiếp đó con hươu cao cổ này đá về sau một phát, cái chân to lớn như hư ảnh đập vào người Trường Tôn Cảnh, trực tiếp đạp hắn bay đi, sau khi rớt xuống đất, Trường Tôn Cảnh hộc ra một ngụm máu tươi.
Hùng Ưng ngồi trên xe im lặng liếc nhìn Trường Tôn Cảnh nói: "Bọn anh thật sự ổn không vậy?"
Trường Tôn Cảnh đứng dậy nhìn sang một mục tiêu khác trông rất yếu, nói: "Yên tâm, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi!"
Hùng Ưng nhìn tình cảnh hỗn loạn kia, có chút kềm nén không được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo